Thật hợp lý. Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào nói: "Này chồng ơi, chẳng phải em đã gặp được vài bạn fans dễ thương muốn chụp ảnh cùng em sao?" Vì để phối hợp với giọng điệu của Phó Như Hối, Sở Dung cũng cố ý bóp méo giọng nói, cố gắng dùng giọng ngọt lịm nói ra vài câu buồn nôn giống như Phó Như Hối khi nãy. Phì. Ánh mắt Sở Dung đột nhiên trở nên sắc bén, dù không nghe rõ nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy! Độ cong của khóe miệng Phó Như Hối càng lúc càng lớn, đôi mắt anh đầy ý cười.
Anh đang cười thâm sao? Sở Dung lặng lẽ ghi nhớ dáng vẻ này của anh.
Không chỉ Phó Như Hối, mà những người hâm mộ vừa cố kiêm chế tiếng hét cũng thâm thì với nhau:
"Sao chị Dung đột nhiên xấu hổ thế?"
"Có lẽ vì trước mặt nhiều nữ sinh nên chị ấy ngại chăng? Nếu bỏ qua chất giọng hơi khó nghe, thực ra cũng khá ngọt ngào. Sao lại khó nghe chứ? Giọng chị Dung rất ngọt ngào! Mà nhỏ tiếng thôi, đừng để chị ấy nghe thấy, chị Dung vẫn đang ở đây đấy.
Sở Dung: "...'
Cảm ơn bạn, tôi đã nghe thấy hết rồi, đúng là nhức cả đầu. Tại sao mọi người đêu nhắm mắt làm ngơ trước sự sến sẩm của Phó Như Hối, còn cô chỉ thay đổi giọng một chút đã bị nghe ra? Sở Dung không phục, trăm lần cũng không phục. "Được rồi, đừng giận anh nữa, được không?" Phó Như Hối thấy ánh mắt Sở Dung ngày càng dữ dẫn, vội nói: "Cùng anh đi vào nào, em trai anh còn đang đợi em và anh hai đấy." Với câu nói này, anh không chỉ muốn nói với Sở Dung về việc Sở Huân đang đợi mà còn để mọi người biết rằng người đàn ông bên cạnh Sở Dung là anh trai cô, chứ không phải nhân tình.
Những người vây xem không khỏi bất ngờ thì ra người đàn ông này chính là anh hai của Sở Dung, khó trách sắc mặt của anh ta lại tệ như vậy. Vừa nấy nghe được những suy đoán vê mối quan hệ giữa anh ta cùng với em gái của mình, chắc chắn là tức giận đến mức muốn chửi người rồi nhỉ? Người thân mà bị nói thành tình nhân, ai mà không hành xử như vậy chứ?
Không động thủ đã là may rồi! Những người hâm mộ Sở Dung vừa vui mừng vừa xấu hổ. Vui mừng vì nhân phẩm của người mình yêu mến là đứng đắn nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy có lỗi vì vừa rôi họ đã lựa chọn lựa chọn không tin tưởng Sở Dung mà còn làm ra những hành động giống như một con rùa đen rút đâu rụt cổ. Nếu như Phó Như Hối không kịp đến giải vây cho Sở Dung. E rằng trong lòng bọn họ sẽ nảy sinh sự chán ghét bởi vì câu hỏi ác ý tùy tiện của người khác và có thể họ đã đưa ra một lời bàn tán sai sự thật.
Mọi người đều tìm kiếm người đã nói những lời khơi mào nhưng không thấy, vì Tằng Dao đã bỏ trốn từ lúc Phó Như Hối xuất hiện. Cô ấy sẽ không ngoan ngoãn đứng lại để bị người khác chỉ tríchI
Khi thốt ra những lời lăng mạ, người ta tự biến mình thành rùa đen thu mình trong mai, không khác gì những chiến binh bàn phím trên Internet. Trên thực tế, đôi khi cuộc sống thường ngày còn có những điều đáng sợ hơn cả những gì ta thường thấy trên mạng hay trên phim ảnh.
Sở Dung nhận ra sự áy náy trong mắt mọi người xung quanh, có lẽ do tiếng ồn lớn và hỗn độn, cô đã không để ý đến những lời vu khống. Chỉ khi Phó Như Hối nói lên câu đầu tiên khi tiến đến, cô mới hiểu được điều gì đang diễn ra. Cô hiểu tâm trạng của mọi người, nên không hề cảm thấy buồn. Dù sao, mọi người chỉ là những người qua đường tình cờ gặp gỡ và sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, không cần phải kéo dài lời xin lỗi. "Tôi và Phó Như Hối rời đi trước, mọi người có chuyện thì cứ tiếp tục làm đi nhé, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng." Sở Dung mỉm cười, chủ động phá vỡ bầu không khí có chút nặng nâ."Chỉ là ảnh chụp ngày hôm nay có thể đừng đăng lên mạng được không? Tự mình lưu giữ là được nôi. Nói xong, Sở Dung cảm thấy như vậy cũng không sao nhưng có vài fans chắc chắn muốn chia sẻ với người khác cho nên lại nói thêm một câu: "Cũng có thể đăng lên nhưng mà chỉ đăng hình của tôi và Phó Như Hối là được rồi, hình ảnh của anh trai tôi làm phiền mọi người giúp tôi bảo mật một chút, được không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo